Chương 57
Ba năm trôi qua.
Tôi làm việc ở tầng 2 của công ty phiên dịch Khai Nguyên. Tổng cộng có 10 nhân viên chính thức, tất cả còn lại đều là nhân viên hợp đồng tạm thời. Tiền lương của tôi chỉ bằng một nửa ở Bắc Kinh, nghe nói ở Côn Minh coi như cao. Tôi thuê một nhà trọ trong một khu gần công ty, một tháng tôi quyên góp 500 tệ cho quỹ dành cho người tàn tật, 500 tệ cho quỹ dành cho bệnh nhân ung thư, hoàn toàn là nặc danh, cho nên mặc dù thu nhập của tôi xem như cao, nhưng cuộc sống của tôi hoàn toàn không hề xa xỉ, vô cùng bình thường, phúc lợi của công ty phiên dịch không thể nào so sánh được với Cửu Thông hoặc CGP, cường độ làm việc lại bằng nhau, buổi trưa không có cơm miễn phí, có khi tôi ăn cơm hộp, có khi ăn mì ăn liền, rất ít khi ra tiệm ăn, tiết kiệm hết sức. Tiếp tục đọc